Tại Hội nghị “công chức, viên chức, người lao động” của một cơ quan thống kê nọ, trong phần thảo luận đóng góp vào phương hướng, nhiệm vụ của năm sau. Ba ý kiến đầu tiên, có nhiều nội dung đóng góp nhưng trong giải pháp không ai bảo ai, đều đưa ra “phải làm như thế nào?” để nâng cao chất lượng
thống kê, đời sống công chức trong cơ quan.
Chủ tọa, thư ký khó ghi lại và tổng hợp quá! Chủ tọa yêu cầu: các ý kiến sau phát biểu cố gắng phải thay chữ “O” bằng chữ “Y” hay thay từ “nào” bằng từ “này”. Các đồng chí không phải là cấp trên, không phải là “Thái thượng hoàng” mà chỉ gợi ý: n…ào, nào…
Những phát biểu lần sau, cứ đến khi nói về những giải pháp phải dùng từ “nào” thì người phát biểu đều ngừng lại một lúc… rồi mới tiếp tục nói tiếp. Giờ giải lao, mấy cậu thanh niên đùa
nhau và đồng tình: Đặt “tên mới” cho Du là “Du Nào” vì trong lúc phát biểu Du là người ngấp ngứ nhiều nhất.
Thế là, sau hội nghị lần đấy và hội nghị lần sau các ý kiến phát biểu về giải pháp đều rất cụ thể, chúng ta phải làm như thế “này”./.